Vì công việc nội trợ ở nhà chưa bao giờ được gọi là có điểm dừng cả, nếu như đi làm công ăn lương trên công ty như trước thì sau năm giờ chiều là cô gái này đã tan ca làm và chẳng mất nhiều thời gian cho bếp núc gì cả nhưng sau khi lấy chồng về ở bên phía nội thì dường như mọi thứ bị đảo lộn xới tung tóe cả lên. Lúc sáng sớm thì phải dậy để mua đồ ăn sáng hoặc là nấu nướng đi chợ cho cả nhà, xong rồi dọn dẹp mọi ngóc ngánh, nấu cơm trưa và chuẩn bị cho đồ buổi tối, thật sự bị xoay vòng trong mớ hỗn độn ấy khiến nàng có nhiều lúc kiệt sức mệt thở không ra hơi và đặc biệt hơn là không có ngày nghỉ nữa nên cô gái này cũng thêm phần áp lực.
Tuy là cực nhọc như thế nhưng chưa bao giờ ả mở miệng ra than vãn bất cứ điều gì cả, ngay cả lúc được chồng an ủi vỗ về hỏi thăm thì vẫn cắn răng chịu đựng hết mọi thứ. “Dạo này anh hay thấy em lu bu với đủ thứ trong nhà như vậy chắc là em đã cực nhọc lắm rồi nhỉ? Có muốn nghỉ ngơi thì nói cho anh biết nhé, nhìn em hao mòn xót quá”. Nhưng ả chỉ mỉm cười lắc đầu bảo: “Nhìn vậy thôi chứ bà xã của anh kiên cường lắm đó nha, đừng có mà khinh thường em đó”. Hai vợ chồng ôm nhau phì cười rồi nằm ngủ tới sáng, đối với nàng, chỉ cần được chồng yêu thương vỗ về lo lắng như thế là mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng cuộc đời mà làm gì để yên ổn cho ai, sau sáng hôm ấy thì cô gái này bỗng cảm thấy không khỏe trong người lắm bèn dừng mọi việc đi nghỉ ngơi nhưng chính lúc ấy đã là khoảnh khắc cô bị bố chồng xâm chiếm cơ thể không biết gì cả.